Mỗi học sinh đến với Dewey đều mang theo một phiên bản riêng. Có bạn sôi nổi ngay từ những ngày đầu, có bạn lại cần nhiều thời gian hơn để làm quen, để mở lòng. Điều khiến Dewey trân quý không phải là sự nhanh hay chậm, mà là cách mỗi bạn từng bước thích nghi, trưởng thành theo cách của mình. Câu chuyện của Nguyễn Hạ Mộc Trà – Học sinh lớp 2Kobe là một trong những hành trình như thế – hành trình “bứt phá” chính mình để trở thành một phiên bản tự tin và rạng rỡ.
Mộc Trà chuyển vào lớp giữa năm học, khi các nền nếp lớp đã ổn định và những nhóm bạn đã dần hình thành. Những ngày đầu đến lớp, dường như con chỉ im lặng và quan sát các bạn nhiều hơn. “Mình không nghĩ mình phải ‘can thiệp’ gì đặc biệt cho Mộc Trà. Điều quan trọng nhất là tạo ra một lớp học mà ở đó, con không cảm thấy bị bỏ lại phía sau. Những tiết học đầu, mình để con làm theo khả năng, không thúc ép, mình khuyến khích các bạn thay phiên rủ con cùng chơi. Tất cả chỉ là những điều rất nhỏ, nhưng được lặp lại mỗi ngày.” – Cô Duyên Phương – Giáo viên chủ nhiệm lớp chia sẻ về những ngày đầu của con tại Dewey.
Sự thay đổi đến từ đó, Mộc Trà bắt đầu tự mình giơ tay phát biểu. Con tự hoàn thành bài tập mà không cần chờ đợi. Từng người bạn mà trước đó còn là gương mặt lạ, giờ đã thành cái tên quen thuộc trong lời kể của con. “Con vui vì có bạn chơi với con rồi. Chúng con cùng học Toán, học Tiếng Việt, cùng làm bài tập. Chúng còn còn cùng nhau đóng vai chuẩn bị cho bài học cuối năm. Con cũng rất thích các thầy cô ở Dewey và con rất quý cô chủ nhiệm của con. Con cảm thấy là vui khi đi học ở đây.” – Mộc Trà vui vẻ kể về niềm vui của mình với các bạn trong lớp.
Sự chuyển biến không chỉ diễn ra ở trường. Mẹ của Mộc Trà cũng nhận ra rõ nét điều này trong sinh hoạt hằng ngày: “Lúc mới vào trường, con vẫn còn rất nhiều bỡ ngỡ khiến gia đình cũng có phần lo lắng. Nhưng dần dần, con bắt đầu kể chuyện lớp học nhiều hơn, tự làm bài tập mà không cần nhắc. Mình không còn thấy sự ngần ngại trong ánh mắt con mỗi lần chuẩn bị đến lớp. Đặc biệt khi con được tham gia chương trình trên lớp hay Bài học cuối năm, gia đình rất bất ngờ khi con đã tự tin đứng trên sân khấu trước rất nhiều người để có thể biểu diễn cùng các bạn. Dù đó cũng là 1 câu thoại ngắn thôi nhưng mẹ thấy được sự thay đổi lớn trong con. Gia đình mình rất cảm ơn các thầy cô đặc biệt là cô Duyên Phương và cô Nguyễn Huyền đã hỗ trợ, giúp đỡ cho con rất nhiều.” – Chị Thảo Uyên – Phụ huynh của Mộc Trà chia sẻ.
Ở Dewey, sự phát triển của mỗi học sinh không được đo bằng thành tích mà bằng sự thay đổi của chính các bạn qua từng ngày. Có những hành trình như của Mộc Trà, bắt đầu từ việc dám giơ tay lần đầu tiên, dám ngồi lại cùng một nhóm bạn, hay tự tin cất một câu thoại trên sân khấu. Những điều tưởng như rất nhỏ ấy lại là dấu mốc quan trọng trên hành trình trưởng thành của một đứa trẻ. Và rồi qua từng ngày, khi Mộc Trà tự tin hơn, gắn bó hơn, lớp học ấy cũng trở thành một phần trong con để con tiếp tục lớn lên theo cách của mình.