Phượng đã đỏ rực cả một góc trời, tiếng ve đã bắt đầu vang lên trên hàng rào giao mùa của thời gian, gọi về tháng Sáu với bao nỗi niềm bâng khuâng, xao xuyến. Những ngày này, Dewey chìm trong gam màu của nỗi nhớ.
Tiếng mưa rơi tí tách đầu hạ khẽ khàng len lỏi vào bầu không gian yên ắng. Qua ô cửa sổ còn lấm tấm những hạt mưa, Dewey hiện lên mơ màng với những tông màu trầm lắng. Hàng ghế đá nằm im lìm dưới tán lá xanh thẫm như chờ đợi, nhớ nhung tiếng nói cười rôm rả của những cô cậu học trò nhỏ. Sân trường lặng yên và tĩnh mịch như đang ngóng trông từng tiếng bước chân rộn ràng vào giờ ra chơi. Lớp học thường ngày sôi nổi là thế, những ngày này cũng trở nên yên ắng lạ. Bàn ghế được xếp gọn gàng mà chợt thấy trống trải, bảng trắng còn vương nét bút nhưng thiếu vắng tiếng cô giảng bài, tiếng ríu rít nói cười của học sinh.
Những thanh âm rộn rã thường ngày tại Dewey giờ nhường chỗ cho sự trầm tư, tĩnh lặng. Tất cả như đang chìm trong giấc mơ mùa hạ, chờ đợi bước chân của TDSers đánh thức để lại bừng lên sức sống và năng lượng cho một năm học mới đầy niềm vui.