Những ngày cuối cấp, khi các bạn lớp 12 bận rộn chuẩn bị lưu bút chia tay thì Châu Anh (12Detroit) lại cặm cụi thức khuya, gấp từng tờ giấy màu, viết hơn 40 lá thư tri ân gửi tới các thầy cô giáo, các bác lao công, các chú bảo vệ, bác tài xế xe buýt… Điều đặc biệt là trong số đó, có những thầy cô chỉ dạy em một khoảng thời gian rất ngắn, có những giáo viên không trực tiếp hướng dẫn em, có những cô chú nhân viên em vẫn chưa kịp biết tên….Thế nhưng, với cô học trò nhỏ, những con người ấy đều góp phần tạo nên một Châu Anh trưởng thành của ngày hôm nay.

Hình ảnh một cô bé giản dị, thân thiện với đôi mắt biết cười, luôn lễ phép cúi đầu chào thầy cô và các nhân viên trong trường là ấn tượng chung của nhiều người về Châu Anh. Ít ai biết rằng, 3 năm trước đây, em từng là một cô bé tự ti, gặp khó khăn trong việc thích nghi với môi trường mới. Châu Anh tâm sự, chính sự ân cần, quan tâm chân thành của những con người tại Dewey đã giúp em vượt qua quãng thời gian thử thách ấy. “Dù con có xuất phát điểm thế nào, cá tính khác biệt đến đâu, bạn bè, thầy cô và các cô chú nhân viên trong trường đều đối xử với con bằng sự tôn trọng và thấu hiểu. Nhờ vậy, con luôn cảm thấy được là chính mình và tự tin thể hiện năng lực của bản thân” – Châu Anh chia sẻ.

Và cũng chính từ những điều ấm áp từng nhận được, em dần học cách mở lòng, lan tỏa năng lượng tích cực đến những người xung quanh. Châu Anh luôn dành sự biết ơn đặc biệt tới các cô chú nhân viên vận hành, hỗ trợ. Đó là bác lao công luôn đáp lại lời chào của em bằng nụ cười tươi, là chú bảo vệ mỗi ngày đều vẫy tay “Chào bạn Châu Anh!” khi em tới trường, là bác tài xế xe buýt luôn “chừa sẵn” chiếc ghế cạnh mình để em có thể đặt tạm những “dự án học tập quá khổ”… Châu Anh chia sẻ: “Con viết thư cảm ơn các cô chú không phải để mong sự hồi đáp, chỉ hi vọng mọi người cảm nhận được tình cảm và sự ghi nhận của con và rất nhiều bạn học sinh khác nữa”.

Cô chủ nhiệm Bùi Thị Nga vẫn luôn tự hào về cô học trò có vẻ ngoài trầm lặng nhưng ẩn chứa một nguồn nội lực và sự kiên định hiếm có. “Châu Anh là một cô bé đa tài, có năng khiếu hội họa, yêu nghệ thuật và đặc biệt nổi bật ở môn tiếng Anh. Em là học sinh duy nhất đạt 8.5 IELTS của khối nhưng luôn khiêm nhường và nỗ lực phấn đấu”. Châu Anh hay gọi vui thư viện là “nơi tạm trú” của mình vào mỗi giờ nghỉ trưa. Cô bé nhỏ vẫn nuôi tình yêu với sách, cần mẫn góp nhặt tri thức mỗi ngày. Khi được hỏi về điều khiến bản thân tự hào nhất, thay vì nhắc đến thành tích, em chỉ nhận mình là người luôn biết cố gắng, luôn học cách lắng nghe, quan sát để thấu hiểu mọi người.

Giống như biệt danh “Sâu” mà người thân, bạn bè dành cho em, hành trình của Châu Anh tại Dewey là câu chuyện về chú sâu nhỏ bé nhưng kiên cường, dũng cảm phá bỏ lớp kén tự ti để trở thành phiên bản rực rỡ nhất của chính mình. Với chúng tôi, niềm tự hào nhất trong hành trình trưởng thành của học sinh không nằm ở thành tích hay điểm số, mà chính là cách các em biết cúi đầu nói lời cảm ơn, xin lỗi, biết trân trọng những gì mình đang có. Lòng biết ơn là nền tảng đạo đức đầu tiên Dewey bồi đắp trong mỗi học sinh, bởi một đứa trẻ biết ơn sẽ luôn khiêm nhường trong thành công và mạnh mẽ khi đối mặt với thất bại. Chúng tôi tin rằng, cùng với hành trang tri thức, lòng biết ơn sẽ là kim chỉ nam dẫn lối các em sống tử tế, biết yêu thương và trân trọng từ những điều nhỏ bé nhất.




