“Tôi thật sự rất xúc động trước những gì các con đã làm được. Chủ đề năm nay vừa hay, vừa ý nghĩa và rất phù hợp với đời sống hiện đại. Giữa thời đại mà AI ngày càng len lỏi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống, các con đã chọn tái hiện hơn bốn nghìn năm lịch sử dân tộc một cách làm vừa mạch lạc, vừa gắn kết qua nhiều hình thức ngôn ngữ khác nhau và đặc biệt là đầy chiều sâu. Đã có những khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc khiến ba mẹ không kìm được nước mắt bởi các con đã chạm đến tận sâu thẳm trong trái tim và ký ức dân tộc.” – Chị Lê Như Anh – Phụ huynh Dewey Cầu Giấy xúc động chia sẻ trong buổi báo cáo Bài học cuối năm Khoa học Xã hội & Nhân văn khối THCS – THPT.
Trong thời đại mà mỗi cái chạm tay mở ra cả thế giới, khi con người ngày càng phụ thuộc nhiều hơn vào công nghệ. Nhưng chính trong thời đại tưởng như mọi thứ đều có thể lập trình ấy, câu hỏi nhức nhối lại vang lên: “Nếu một ngày ký ức của con người bị xóa bỏ, thì điều gì sẽ còn lại?” Để giải mã cho câu hỏi ấy, các học sinh Dewey đã bắt đầu một hành trình trở về dưới tên gọi “Tiếng vọng cội nguồn” – hành trình đào sâu vào tâm thức, là lời gọi quay về từ bên trong giữa muôn trùng dữ liệu của thời đại số.
Chuyến trở về ấy bắt đầu từ thuở hồng hoang với huyền thoại đầu tiên với mẹ Âu Cơ, đi qua nhiều giai đoạn thăng trầm dựng nước và giữ nước. Từ tiếng súng Điện Biên vang vọng giữa núi rừng Tây Bắc đến vệt khói Trường Sơn in dấu chân người lính trẻ. Lớp lớp thanh niên ra đi, mang theo ước vọng độc lập và bóng dáng của những người mẹ mòn mỏi trông con. Từ niềm vui hòa bình, non sông nối liền một dải cho đến những năm tháng bao cấp đã trở thành ký ức chung của cả một thế hệ.
Và rồi dòng chảy ấy không dừng lại ở quá khứ. Nó tiếp tục đổ về hiện tại, nơi một chương mới được mở ra: con người trong kỷ nguyên công nghệ! Khi trí tuệ nhân tạo không còn là viễn cảnh mà đã trở thành thực tế, âm thầm chi phối cách con người tư duy, cảm nhận thậm chí là ghi nhớ. Những bài học Văn – Tiếng Việt – Lịch sử tại Dewey không còn bó hẹp trong trang sách, mà đã được “giải phóng” thành ngôn ngữ biểu đạt sống động, đa chiều. Các TDSer đã dùng đa dạng chất liệu kể chuyện kết hợp nhuần nhuyễn với nghệ thuật trình diễn (âm thanh – ánh sáng – ngôn từ) gọi dậy ký ức dân tộc bằng chính tiếng nói của thế hệ mình. “Tiếng vọng cội nguồn” là lời hồi đáp: AI có thể học mọi thứ nhưng không thể thay thế khả năng cảm thụ, kết nối và lưu giữ ký ức bằng trái tim. Bởi chính con người với cảm xúc, lịch sử và lòng biết ơn mới là nền tảng sâu xa cho một tương lai bền vững.
Đằng sau những hoạt cảnh đầy rung cảm ấy là một phương pháp giáo dục nhân văn mà Dewey theo đuổi: Giáo dục chính là cuộc sống. Ở đây các bạn không học lịch sử như chuỗi sự kiện, không học văn như bài mẫu mà sống trong từng giai đoạn, sống cùng từng phận người, sống trọn từng xúc cảm và dòng suy tưởng của chính mình. “Tiếng vọng cội nguồn” đã thực sự trở thành một dự án nghệ thuật về chiều sâu tri thức và hơn hết là về những thế hệ học sinh đang lớn lên với nhận thức sâu sắc về cội nguồn, từ đó vững tin bước vào tương lai với bản lĩnh và lòng biết ơn.