Giữa tháng Năm nắng rực rỡ, trong khoảnh khắc thời gian như cố chậm lại, những học sinh cuối cấp của Dewey đã ngồi lại bên nhau – lặng lẽ, bồi hồi để cùng viết nên lời tạm biệt. Không phải là tạm biệt một lớp học, một tiết học hay một buổi ra chơi, mà là tạm biệt cả một hành trình – một quãng thanh xuân mang tên “tuổi học trò”.
Dù là 5 năm tiểu học hay 4 năm của cấp THCS, Dewey vẫn là nơi các bạn đã lớn lên, đã học cách kiên cường, yêu thương và khám phá thế giới theo cách của riêng mình. Mỗi hành lang, mỗi phòng học, từng góc sân trường đều chứa đựng tiếng cười, những giọt nước mắt, những lần vụng về vấp ngã và cả những khoảnh khắc vỡ òa khi trưởng thành.
Có lẽ không ai trong số các bạn học sinh hôm ấy quên được ngày đầu tiên bước vào cánh cổng trường với chiếc balo còn lạc lõng, đôi mắt còn ngơ ngác và một trái tim còn nhiều lạ lẫm. Vậy mà giờ đây, những đứa trẻ năm nào đã đủ bản lĩnh để đứng trên sân khấu, để cất lời chia sẻ, để nắm tay nhau và cùng nhìn lại một hành trình rực rỡ.
Những giờ học nhóm ồn ào, những buổi chuẩn bị dự án đến khuya, cả những lần tranh luận nảy lửa rồi lại cười với nhau sau đó – tất cả đã trở thành một phần ký ức trong thanh xuân của các bạn. “Thầy cô là người gieo hạt mầm tri thức, là người nâng bước chúng con qua từng chặng đường khó khăn. Có những lúc, chúng con bướng bỉnh, nghịch ngợm khiến thầy cô buồn lòng. Nhưng chưa bao giờ thầy cô ngừng tin tưởng và dõi theo chúng con bằng tất cả sự yêu thương và tận tụy. ” – TDSer Đàm An Dương lớp 9Praha gửi lời tri ân tới thầy cô.
Khoảnh khắc xúc động nhất chính là khi các bạn đồng loạt cúi đầu trước khán phòng để tri ân ba mẹ. Những ánh mắt rưng rưng, những cái ôm siết thật chặt và cả những dòng thư viết tay được trao đến ba mẹ thật trọn vẹn và sâu sắc thay cho bao lời muốn nói. Cảm ơn ba mẹ đã là những người lặng lẽ đứng sau mọi thành công, là bến đỗ bình yên, là nơi con luôn có thể trở về, dù có đi xa đến đâu.
Và cảm ơn chính các cậu của ngày hôm nay! Cảm ơn vì đã không bỏ cuộc, vì đã đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, vì đã yêu thương nhau và vì đã biến mỗi ngày đi học thành một ký ức không thể thay thế. Ngày mai, các cậu sẽ rẽ vào những con đường khác nhau. Có bạn sẽ bước vào những cấp học mới với bao điều mới mẻ; có bạn sẽ rời Dewey để bắt đầu hành trình ở chân trời khác. Nhưng trong hành trang ấy, chắc chắn sẽ có mình – người bạn mang tên Dewey – người bạn đã đi cùng các cậu suốt những năm tháng đầu đời nhiều mộng mơ và biến đổi.
Mong rằng với các cậu, Dewey không chỉ là một ngôi trường mà là nơi lưu giữ cả một phần tuổi thơ và những năm tháng thanh xuân đẹp nhất. Những mùa hè rực rỡ, những buổi chào cờ đầu tuần, ánh mắt thân quen của bạn bè, thầy cô… và cả những cái ôm siết thật chặt trong ngày cuối cùng. Tất cả sẽ được cất giữ ở một góc sâu trong tim mình như một phần ký ức rất quý giá!” – Từ người bạn Dewey của các cậu.