Sau khoảng thời gian cùng nhau thảo luận và tìm hiểu chuyên sâu, các bạn Học sinh lớp 9London và 9Dublin đã ra mắt Work Showcase ấn tượng của môn Humanities (Tiếng Anh – Nhân văn).
Để thực hiện được Work Showcase lần này, các bạn học sinh Dewey đã học tập hoàn toàn bằng Tiếng Anh theo phương pháp học tập truy vấn (inquiry-based learning), liên tục đặt câu hỏi, đào sâu vấn đề, quan tâm sâu sắc hơn về thế giới xung quanh bằng cách đặt mình vào bối cảnh lịch sử, văn hóa, xã hội. Cách học và làm dự án đầy thử thách của môn Humanities vượt ra ngoài khuôn khổ của việc học Tiếng Anh thông thường. Học sinh có cơ hội mở rộng thế giới quan đa chiều, chủ động bày tỏ quan điểm và phát triển các kỹ năng bậc cao: tư duy logic, phân tích, lập luận, viết học thuật…. Môn học này cũng chuẩn bị cho học sinh Dewey hành trang của công dân toàn cầu, giúp các em sẵn sàng học tập tại các trường Đại học hàng đầu thế giới, tự tin làm việc với người bản xứ nhờ sự hiểu biết sâu rộng trên nhiều lĩnh vực và khả năng diễn đạt, ứng dụng Tiếng Anh vào cuộc sống.
Dưới sự hướng dẫn của cô Michaela Hartwell, các bạn đã đọc hiểu tác phẩm “The Sniper” (“Lính bắn tỉa”) của Liam O’Flaherty – truyện ngắn nổi tiếng được sử dụng làm tài liệu đọc trong nhiều trường Trung học trên thế giới. Lấy bối cảnh cuộc Nội chiến Ireland năm 1922 tại Dublin, câu chuyện kể về cuộc giao tranh ác liệt giữa hai tay súng. Lính bắn tỉa phe Cộng Hòa đã bắn chết kẻ địch ở phe Free State rồi cuối cùng đau đớn phát hiện ra đó chính là người em trai thân yêu của mình. Nhằm khắc họa chân dung của nhân vật chính, các nhóm nghiên cứu và liên tưởng để tạo ra hình ảnh kết hợp các loài động vật có đặc điểm tính cách tương đồng với tay súng. Tiếp đó, các bạn đã đóng vai mình chính là xạ thủ và viết thư cho mẹ để giải thích về sự việc bi thảm xảy ra trong câu chuyện.
Với Work Showcase thứ 2, các em cùng thảo luận về khác biệt văn hóa, những điều nên – không nên làm khi gặp gỡ gia đình Việt Nam lần đầu tiên và sáng tạo thành poster hướng dẫn.
Mời Quý Phụ huynh và các em Học sinh cùng đọc lại những “tác phẩm” từ Work Showcase môn học Humanities của các bạn lớp 9Dublin và 9London.
—————————————–
Môn học HUMANITIES (Tiếng Anh – Nhân văn) được giảng dạy 100% bằng Tiếng Anh bởi Giáo viên nước ngoài, nằm trong Chương trình Song ngữ (Lớp 6-10) và Chương trình Quốc tế Adventure (Lớp 6-9) tại The Dewey Schools.
️Môn học này mang đến kiến thức tổng hợp trên nhiều lĩnh vực như Lịch sử, Địa lý, Triết học, Văn học, Nghệ thuật, Chính trị, Ngôn ngữ… từ đó xây dựng cho Học sinh vốn hiểu biết sâu sắc về các vấn đề của nhân loại và mở rộng tầm nhìn, tư duy của công dân toàn cầu.
🇺🇸 Môn Humanities được tích hợp từ chương trình của trường đối tác Mount Vernon School – Top 10 trường đổi mới sáng tạo nhất tại Mỹ và được thiết kế bởi đội ngũ cố vấn giáo dục quốc tế: Cô Janet Hale (Chuyên gia tư vấn Thiết kế chương trình) và cô Karen Bailey (Chuyên gia tư vấn Hệ thống đánh giá) cùng đội ngũ ERPC tại The Dewey Schools.
Dublin, Ireland – XX – YY – ZZZZ Dear mother, How are you doing these days? Are you feeling any better? I am still working on the Republic side, and I’m doing fine. I wrote this letter to tell you about something, something that I could never forget. But first, mother, please don’t blame yourself after this, for all was none of your faults. The story began before dawn, the day before. As I was doing my mission, my arm got shot by another sniper, but it’s ok, I’m doing fine now. The thing I feared to tell was that I had killed the enemy. I shed a tear of joy from my eyes, the feelings of hope lifted me up. I left the rooftop to check their identity out of curiosity. And lying there, was your son. My brother, our family member. I remember the sight upon seeing his corpse, crimson blood filled under the light of early dawn. The feelings of grief after seeing his face, a wave of devastation crashed into my eyes, and so my tears streamed down as much to fill an ocean of sorrow. This is what the civil war did to us, mother, this is why I have warned you to stay home, to not worry for us. But it is too late, I have done what I did. Mother, I won’t beg for you to forgive me, but instead for my brother, for he had done nothing wrong. I’ll come home soon if you wish to see me. I love you. Please take care of yourself, I love you, *Insert Sniper 1’s name* |
Dublin, Ireland – XX – YY – ZZZZ Mẹ thân yêu, Những ngày này mẹ sao rồi? Mẹ có cảm thấy khỏe hơn không? Con đang làm nhiệm vụ cho phía Cộng Hòa và vẫn ổn. Con viết lá thư này để kể với mẹ một điều, một điều mà con sẽ không bao giờ có thể quên được. Nhưng trước hết, con cầu xin mẹ đừng tự trách mình vì đây hoàn toàn không phải lỗi của mẹ. Tất cả bắt đầu từ trước bình minh của ngày hôm qua. Khi đang làm nhiệm vụ, con đã bị một tay súng khác bắn vào tay nhưng không sao cả, con vẫn ổn. Điều con sợ phải kể với mẹ đó chính là con đã giết kẻ thù. Con đã rơi nước mắt vì cảm giác vui sướng và ngập tràn hy vọng. Con leo xuống khỏi mái nhà vì tò mò muốn kiểm tra danh tính của kẻ đó. Và người nằm đó… lại chính là con trai thân yêu của mẹ. Là em trai của con, là thành viên gia đình chúng ta. Con vẫn nhớ cảnh tượng khi nhìn thấy xác của em, máu tươi đỏ thẫm chảy tràn dưới ánh bình minh buổi sớm. Cảm giác đau buồn khi nhìn thấy gương mặt ấy, sự tàn khốc khủng khiếp ập vào đôi mắt con và những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi như thể lấp đầy cả đại dương của sự thống khổ. Đây là những gì cuộc nội chiến gây ra cho chúng ta, mẹ à, là lý do vì sao con đã cảnh báo mẹ hãy ở nhà và đừng lo lắng cho chúng con. Nhưng đã quá muộn, con đã làm điều đó. Mẹ ơi, con sẽ không cầu xin mẹ tha thứ cho con, nhưng hãy tha thứ cho em trai con, bởi em ấy không làm gì sai cả. Con sẽ sớm về nhà nếu mẹ muốn gặp con. Con yêu mẹ. Xin mẹ hãy giữ sức khỏe, Con yêu mẹ nhiều! |
BUỔI GẶP GỠ ĐẦU TIÊN
Những khác biệt văn hóa
Việc nên làm:
- Mang 1 món quà
- Ăn mặc gọn gàng
- Thái độ vui vẻ
- Trò chuyện một cách tôn trọng và thân thiện
Việc không nên làm:
- Bất lịch sự
- Ăn uống không lịch sự
- Đặt chân lên bàn ghế
- Chỉ mải tập trung vào điện thoại
The Sniper (Lính bắn tỉa phiên bản động vật rất hợp thời trang)
Nhanh nhẹn (phần thân của con báo)
Thông minh, ranh mãnh, lừa gạt (đuôi cáo)
Khá điên rồ, táo bạo, khó đoán (đầu của linh cẩu)
Mũ rắn sành điệu
Dublin November 17, 1922 Dear mother, It has been quite a while since I last sent you a letter. How have you been? Truthfully, I wish that I was writing this letter to you to announce that I and the Free State sniper are both alive and doing well. It is my deepest sorrow to announce that your beloved son and my beloved brother – the Free State sniper has passed away during his participation in the Dublin battle. And I was the one who murdered my own brother. I get that this announcement seems unbelievable right now, but please give me a chance to explain. As you are aware, there is a huge civil war going on in our country. Being a sniper is immensely difficult, I have to remain professional by not letting emotions get in my way. I and the Free State sniper were on different sides. I’m on the Republican side, however, the Free State sniper was a member of the Free State’s forces. I was laying on a rooftop near the O’Connell bridge, and I decided to light a cigarette. Then the Free State sniper shot the parapet that I was hiding behind. There was an armored car down the road, and an informer told the Free State sniper where I was hiding. I quickly planned a ruse in order to trick the Free State sniper, he shot my cap and thought that I was dead. He stood up, and I grabbed that chance to shoot him. The Free State sniper fell off the rooftop. He laid there, on the ground, immobilized. Curiosity got the best of me, so I went across the street to take a look at the sniper I had shot. I wondered if I knew him, I turned over the corpse and I realized it was my dearest brother whom I killed, I couldn’t even believe my own eyes. I had no idea that it was him. Instantly, I felt a wave of guilt wash over me, I was trembling with anger and sadness, and tears were pouring freely down my cheeks. I felt extremely remorseful and devastated after discovering the enemy sniper’s identity. But then, I laughed and laughed uncontrollably because I could not believe that my brother died, and I was the monster who killed my brother. I couldn’t speak a word, my memories of the Free State sniper flashed through my mind. I would rather do anything else than to have lost my brother like this. I wish I could turn back time to see the Free State sniper, to laugh along and to hug him, to quarrel with each other again, just like we used to. There’s no word in the English language I could use to show you how sorry I am, I’m crippled inside. I am not begging you for forgiveness. I completely understand if you wished to never speak to me or see me again. All I am asking is for you to be healthy, and safe during this wartime. Please take care of yourself, I will always be there to support you, mother. And, please keep in mind that you didn’t lose a son that day, I lost a brother, a friend too. Sincerely, The Republican sniper. |
Dublin Ngày 17 tháng 11 năm 1922
Mẹ thân yêu, Đã lâu rồi con chưa gửi thư cho mẹ. Dạo này mẹ thế nào rồi? Thật lòng mà nói, con ước gì mình đang viết bức thư này để thông báo với mẹ rằng con và tay súng phe Free State đều còn sống và vẫn khỏe mạnh. Thế nhưng thật đau lòng là con phải nói cho mẹ biết rằng con trai yêu quý của mẹ, người em trai thân thiết của con – người lính Free State đã qua đời trong trận chiến tại Dublin. Và con chính là người đã giết chết em trai của mình. Con biết ngay bây giờ điều này có vẻ thật khó tin nhưng xin mẹ hãy cho con một cơ hội giải thích. Như mẹ đã biết, cuộc nội chiến ác liệt đang diễn ra tại nước ta. Để trở thành lính bắn tỉa là điều cực kì khó khăn, con phải giữ sự chuyên nghiệp bằng cách không được phép để cảm xúc xen vào. Con và lính bắn tỉa phe Free State làm nhiệm vụ cho 2 phe đối lập. Con ở phe Cộng Hòa còn em ấy là thành viên của lực lượng phe Free State. Khi đang nằm trên mái nhà gần cầu O’Connell, con quyết định châm một điếu thuốc. Rồi lính Free State bắn vào tường chắn mà con đang nấp đằng sau. Có một chiếc xe bọc thép trên đường và có người ra hiệu cho tay súng Free State nơi con đang ẩn nấp. Con nhanh chóng lên kế hoạch đánh lừa, anh ta bắn vào mũ của con và nghĩ rằng con đã chết. Anh ta đứng dậy và con chớp lấy cơ hội bắn anh ta. Tay súng đó rơi khỏi mái nhà. Anh ta nằm bất động trên mặt đất. Vì quá tò mò, con băng qua đường để nhìn tay súng mà con đã bắn. Tự hỏi liệu mình có quen biết anh ta, con lật cái xác lên và không thể tin vào mắt mình khi nhận ra mình đã tự tay giết chết người em trai thân yêu. Con hoàn toàn không biết đó chính là em ấy. Ngay lập tức, cảm giác tội lỗi bao trùm, con run rẩy vì sự giận dữ và đau buồn, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Con cảm thấy vô cùng hối hận và tàn khốc sau khi phát hiện danh tính của kẻ địch. Nhưng rồi, con đã cười phá lên, cười không ngớt vì chẳng thể tin nổi em trai đã chết, và mình lại chính là con quái vật đã giết em. Con chẳng thể thốt lên lời nào, những ký ức về tay súng phe Free State hiện lên trong tâm trí. Con thà làm bất cứ điều gì hơn là đánh mất em trai mình theo cách như thế này. Ước gì con có thể quay ngược thời gian để nhìn thấy em ấy, để cùng cười và ôm lấy em ấy, rồi lại cãi cọ với nhau như chúng con đã từng. Chẳng một từ ngữ Tiếng Anh nào có thể nói lên được con thực sự hối lỗi như thế nào, cõi lòng con đã tê liệt rồi. Con không cầu xin mẹ tha thứ. Con thực sự hiểu nếu như mẹ không còn muốn nói chuyện hay thấy mặt con nữa. Tất cả những gì con mong mỏi là mẹ luôn được khỏe mạnh và an toàn trong thời kỳ chiến tranh này. Xin mẹ hãy giữ sức khỏe, con sẽ luôn ở bên hỗ trợ mẹ. Và một điều xin mẹ hãy ghi nhớ đó là không chỉ mẹ đã mất đi một người con trai ngày hôm đó, con cũng đã mất đi một người em trai, một người bạn của con.
Thân chào mẹ, Người lính Cộng Hòa. |
Dublin, November 16, 2021 Dear Mother, It’s already cold, are you feeling any better? I’m sorry that I couldn’t come back as soon as planned. Mom, I am writing this letter to inform you of an unexpected incident. Please keep calm to continue reading, mother. As you know, I’m doing for the Republic side, being a sniper. The situation here is chaotic, the landscape always has a sad and desolate color. Fires and smoke are everywhere. War is cruel and fierce, isn’t it, mother? My only mission was to kill the enemy, and I did it, mom, I killed them all. My enemy is very strong, mother, he moves as fast as a squirrel. But mother, the moment he fell down, I’ll never forgive myself. At that time, everything seemed to be meaningless, leaving only me with darkness and regret. I’m sorry….that man is your son, and also my brother! I just want you to know that I didn’t do it on purpose. I shouldn’t have joined the war, then my brother wouldn’t have gone. |
Dublin, Ngày 16 tháng 11 năm 2021, Mẹ thân yêu, Trời đã lạnh rồi, mẹ có khỏe không? Con xin lỗi vì đã không thể trở về sớm như đã hẹn. Mẹ à, con đang viết bức thư này để thông báo cho mẹ về một sự cố ngoài ý muốn. Xin mẹ hãy giữ bình tĩnh khi đọc tiếp. Như mẹ đã biết, con đang là xạ thủ làm nhiệm vụ cho phe Cộng Hòa. Tình hình nơi đây hỗn loạn, cảnh vật nhuốm màu u buồn và hoang vắng. Lửa và khói khắp mọi nơi. Chiến tranh thật tàn ác và khốc liệt đúng không mẹ? Nhiệm vụ duy nhất của con là tiêu diệt kẻ thù, và con đã làm được, con đã giết hết chúng rồi. Mẹ à, kẻ địch rất mạnh, di chuyển nhanh như sóc vậy. Nhưng khoảnh khắc anh ta ngã xuống, con sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Ngay lúc đó, mọi thứ thật vô nghĩa, trong con chỉ còn lại bóng tối và nỗi ân hận vô bờ. Con xin lỗi… kẻ địch đó lại chính là con trai của mẹ, và cũng là em trai của con! Con chỉ muốn nói cho mẹ biết rằng con không hề cố ý. Đáng lẽ con không nên tham gia vào trận chiến, thì em trai con đã không ra đi như thế này. |
Lính bắn tỉa:
Thêm bộ não của con người….
Đầu của cá mập, phần thân của khỉ, chân của loài báo.
Đầu cá mập thể hiện kỹ năng săn mồi, sự điên cuồng khi chúng phát hiện ra kẻ thù.
Bộ não cũng thể hiện anh ta rất thông minh khi tiêu diệt người khác.
Đôi chân của báo giúp lính bắn tỉa chạy rất nhanh khi đuổi theo địch.
Phần thân khỉ để lính bắn tỉa nắm giữ đồ vật, giống như trong câu chuyện là anh ta giữ khẩu súng.